Bạn thân mến!
Có lẽ bạn sẽ ngạc nhiên nhiều vì bài viết bằng tiếng Việt mà sao tiêu đề lại là tiếng Anh nhỉ? Bạn có nhận ra điều gì đặc biệt ở 2 từ trên không? Chỉ khác nhau 1 chữ cái “P” và “T” đúng không nào? Vậy mà tôi đã mất rất lâu để học được sự khác biệt đó.
Aptitude – Khả năng, tài năng
“Aptitude” là capability, talent (khả năng, tài năng). Thường thì ai đó cũng có một năng lực đặc biệt gì đó, có thể là nắm bắt nhanh, nhớ lâu, hay tư duy tốt. Và mọi người luôn mặc định rằng bản thân tôi sinh ra có khiếu về ngoại ngữ nên tôi sẽ học dễ dàng hơn rất nhiều người. Tôi không phủ nhận tình yêu lớn mà mình dành cho ngôn ngữ trong hiện tại, nhưng ít ai biết tôi đã chật vật như thế nào để lên lớp được với điểm 3 kiểm tra môn tiếng Anh thi học kỳ hồi lớp 3. Thật may là giờ tôi đã tốt nghiệp đại học và tiếng Anh đã trở thành công cụ đắc lực giúp tôi trưởng thành. Điều gì đã xảy ra? Cô bé tiểu học ngày đó đã biết đi từ “P” đến “T”, và học được “Attitude” mới thực sự quan trọng.
Attitude – Thái độ
“Attitude” là a way of feeling or acting toward something (thái độ). Quay trở lại câu chuyện tiếng Anh yếu và phụ đạo. Ngày đó cứ đều đều mỗi tuần, để cải thiện khả năng tiếng Anh “tuyệt vời” của cô con gái rượu, bố đạp xe đến cả chục cây số để tôi đi học phụ đạo chỗ người chị họ xa làm giáo viên. Học 1 kèm 1. Và đến lớp 5, khả năng nhớ từ và nói tiếng Anh của tôi vẫn giậm chân tại chỗ. Tôi vẫn luôn hỏi mình tại sao môn nào mình cũng học tốt, sao tiếng Anh lại không thể chinh phục?
Thay đổi thái độ
Câu trả lời có thể nằm ở phương pháp dạy, phương pháp học và cả khả năng ghi nhớ của người học. Tôi có động lực học, tôi được hỗ trợ tối đa nhưng có lẽ những gì tôi đạt được lúc đó chỉ là kiến thức trong thời gian ngắn hạn, đến rồi đi. Tôi căng thẳng khi dùng tiếng Anh, tôi học “đối phó”. Lên lớp 6, tôi học lại tiếng Anh từ đầu với “Hello” and “Goodbye”. Nhưng có lẽ đó là khoảng thời gian vô cùng quý giá với tôi. Tôi biết “yêu”. À, “yêu tiếng Anh”. Tôi ngưỡng mộ cô giáo tiếng Anh, giọng cô truyền cảm. Tôi thích cô bạn cùng lớp hát tiếng Anh, thích tự mình phát âm và dùng tiếng Anh để giao tiếp. Tôi tìm đến câu lạc bộ tiếng Anh của trường, tham gia lớp học sinh giỏi Anh văn, nghêu ngao học tiếng Anh qua các bài hát. Đó là ngày xưa rất xưa, thời đỉnh cao của MTV. Vì yêu, ngữ pháp không còn khó. Vì yêu, tôi tìm kiếm cơ hội. Và cô bé bướng bỉnh không còn “phảihọc tiếng Anh” mà đã cố gắng học chăm để xin tiền bố mẹ “được học tiếng Anh” ở trung tâm có giáo viên nước ngoài để mau tiến bộ.
Vậy đấy, câu chuyện đơn giản thôi nhưng tôi thật lòng muốn chia sẻ cùng bạn. Học yêu và thái độ của bạn sẽ tích cực, thành công sẽ đến. Quan trọng hơn, tình yêu sẽ đến. Chúc bạn cũng tìm thấy niềm vui trong hành trình đến với tiếng Anh và những mục tiêu khác trong cuộc sống.